Ký ức đẹp Lưu Thị Thanh ở Doha trở về với cầu mây Việt Nam tại ASIAD 19
Sáng ngày 4/10, đội tuyển cầu mây 4 người Việt Nam bước vào trận chung kết với Indonesia. Không phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ, các cô gái vàng đã chạm đỉnh vinh quang, giải cơn khát kéo dài đằng đẵng 17 năm của cầu mây Việt Nam tại sân chơi Á vận hội. Thứ cảm xúc của gần 2 thập kỷ trước đã trở về, trong sự ngọt ngào, hạnh phúc.
17 năm về trước, Việt Nam cùng Thái Lan giành giật nhau từng điểm số suốt gần 4 giờ để chạm đỉnh vinh quang. Ngày 6/12/2006 là cột mốc mới với cầu mây nước nhà. Việt Nam bước vào trận chung kết nội dung đồng đội với mục tiêu hướng đến mang về tấm HCV đầu tiên cho thể thao nước nhà.
Ở Regu 1, bộ ba Lưu Thị Thanh, Bích Thủy và Hải Thảo giành chiến thắng với tỷ số 2-1. Thanh chính là nòng cốt, hạt nhân của đội. Thắng lợi này tạo đà tâm lý cho các đồng đội. Dù bị đối thủ giành chiến thắng ở Regu 2 nhưng bước sang Regu quyết định, Thu Ba, Thúy An, Bạch Vân xuất sắc đánh bại đối thủ với tỷ số 2-1; qua đó bước lên đỉnh vinh quang.
Đến ngày gần cuối, Lưu Thị Thanh cùng Hải Thảo, Thu Hiền đoạt thêm một tấm HCV ở nội dung đôi nữ. Hai tấm HCV quá đỗi giá trị với Lưu Thị Thanh cũng như cầu mây Việt Nam.
Với cô gái xứ Thanh, khi nhắc lại giây phút hào quang đó, cô cũng không nghĩ có thể thắng Thái Lan nhưng tất cả trở thành sự thật. Thanh cho rằng, bí quyết không nằm đâu xa, bí quyết ở chính cái đầu của mình. Cô cùng các đồng đội say sưa tập luyện 10 tiếng/ngày, quên cả mệt mỏi. Lúc tập, tất cả dồn hết 200, 300% sức lực cũng như trí lực.
Khi tập luyện nghiêm túc, mọi thứ hình thành kỹ năng, phản xạ vô điều kiện, giúp ích rất nhiều khi bước vào sàn đấu. Khi có sự chuẩn bị kỹ về chuyên môn, tất cả phải hun đúc ý chí, quyết tâm và tạo dựng niềm tin chiến thắng. Cô luôn tin vào chiến thắng cho dù đối thủ là ai, mạnh đến cỡ nào.
Với Thanh, cựu VĐV sinh năm 1982 không có khái niệm thua cuộc. Cô chỉ chấp nhận thất bại khi trận đấu kết thúc và để cho cảm giác đó trôi qua rất nhanh. Bước vào bất kỳ trận chung kết nào, áp lực luôn xảy đến.
Dù đối thủ mạnh hay cân tài cân sức hoặc yếu hơn, tùy vào thời điểm, áp lực đến theo cách khác nhau. 17 năm về trước, khi đấu với Thái Lan hùng mạnh, Thanh cùng đồng đội đã kiên trì, nhẫn nại, chắt chiu, chính xác trong từng đường cầu và giành giật điểm số nghẹt thở để giành chiến thắng. Thứ cảm xúc đó như một lò xo lâu ngày bị nén và vỡ òa hạnh phúc khi bung ra.
Thứ hạnh phúc kết đọng trong suốt 12 năm theo nghề của cô. Và khi Quốc ca vang lên, lá cờ Tổ quốc đặt trang trọng trên vị trí cao nhất, Thanh đã không cầm nước mắt. Niềm hạnh phúc dâng trào và điều đó đã xảy đến quá lâu với cầu mây Việt Nam.
17 năm sau, hậu duệ của Thanh viết tiếp vinh quang. Mỗi thời điểm, các cầu thủ đăng quang theo một cách khác nhau nhưng tựu chung, đó là thứ cảm xúc vỡ ào, niềm tự hào và tự tôn dân tốc khi lá cờ Tổ quốc bay cao trên đấu trường quốc tế.