Giấc mơ đá bóng thoát nghèo
Nếu không đá bóng, có lẽ Hoài Anh đã là một một công nhân thợ mỏ. Bóng đá không chỉ là đam mê mà với chang trai trẻ này, đó là còn giấc mơ thoát nghèo cho cả gia đình.
Không đi đá bóng thì làm… công nhân
Không phải là một người thích học và học tốt nên với Hoài Anh kỷ niệm thời thơ ấu là những buổi chiều chỉ chờ tan trường là vứt hết sách vở, đá bóng cùng đám bạn. Vốn xuất thân từ gia đình lao động, bố mẹ đều làm đủ các nghề để kiếm sống nên quan điểm cũng đơn giản chuyện học hành: “Cố gắng mỗi năm lên 1 lớp, còn không được thì kiếm nghề gì làm kế sinh nhai sau này, miễn là có nghề lương thiện để sống…”.
Chính lời căn dặn của bố mẹ càng là động lực Hoài Anh quyết tâm theo nghiệp đá bóng với chỉ một ước mơ duy nhất: Đi đá bóng, để thoát nghèo, giúp cả nhà đỡ vất vả. Năm 11 tuổi, sau khi thể hiện được khả năng bắt bóng của mình với việc chơi tốt ở các giải đấu cấp trường rồi thành phố và giải tỉnh, cậu bé người Hạ Long được tuyển vào lớp lớp năng khiếu U.13 của Quảng Ninh.
“Nhà không có điều kiện nên khi bố mẹ “bật đèn xanh” về chuyện học hành, tôi đã như “mở cờ trong bụng”. Học không được, lúc đó cũng chẳng nghĩ gì khác ngoài việc chỉ ước mơ được đi đá bóng, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp để kiếm ra tiền phụ giúp gia đình. Thích đá bóng và nếu không có cơ hội ấy, có lẽ tôi đã theo nghiệp bố để trở thành một người công nhân rồi…”, Hoài Anh kể lại bước ngoặt để trở thành một cầu thủ.
Với chiều cao lý tưởng 1m82 cùng phản xạ tốt, nhanh chóng Hoài Anh thể hiện được khả năng ở các đội trẻ của T.Quảng Ninh. Sự tiến bộ, trưởng thành của thủ thành này đã thuyết phục được HLV Đinh Cao Nghĩa đăng ký vào danh sách đội 1 tham dự V.League 2015. Dù chưa được trao cơ hội chơi trận nào ở mùa giải năm nay nhưng do ở vị trí thủ môn “khan” người, Hoài Anh đã được HLV Miura trao cơ hội thử sức khi tập trung chuẩn bị VL U.23 châu Á.
Đá bóng để đổi đời
Ngoài đồng lương ít ỏi của người bố để nuôi 2 chị em ăn học, mẹ của Hoài Anh cũng rất vất vả sớm tối với nghề bán rau ngoài chợ. Tuy nhiên, bao năm qua do bị hành hạ bởi căn bệnh thấp khớp nên cũng chỉ túc tắc ngày đi, ngày nghỉ do sức khỏe phụ thuộc vào thời tiết.
Mọi chi tiêu của gia đình trông chờ hết vào khoản tiền lương công nhân của bố, thế nên Hoài Anh rất chân thành chia sẻ, bóng đá với anh khi chỉ là đam mê, sở thích mà đó là cơ hội để đổi đời. Phải chơi bóng, bám trụ với nghề và kiếm được tiền để lo cho gia đình và tương lai của chính mình. Nó không phải là trò chơi mà là một cái nghề, để sống và hy vọng…
“Bao năm bố mẹ tôi vất vả, làm đủ các nghề để nuôi 2 chị em trưởng thành như ngày hôm nay. Vậy nên khi được theo nghiệp đá bóng đúng ước nguyện, tôi chỉ tâm niệm một điều rằng phải luôn cố gắng hơn nữa. Chỉ có cố gắng mới hy vọng thành công để một ngày đỡ đần được cho bố mẹ…”,
Hoài Anh chẳng hề ngại ngần khi nói về mục tiêu của mình. Mới lên đội 1, chỉ là sự lựa chọn số 3 nhưng may mắn là ghi nhận nỗ lực của một cầu thủ trẻ, BHL đề xuất cho Hoài Anh mức lương 12 triệu đồng.
Cộng thêm tiền thưởng, chế độ khác hàng tháng, thủ thành này cũng đủ lo cho bản thân và hỗ trợ bố mẹ. Nói về mục tiêu của mình, Hoài Anh quyết tâm:
“Tôi muốn học hỏi, luyện tập để trưởng thành, được như những đàn anh đi trước trong nghề. Cơ hội chỉ dành cho những người xứng đáng và tôi phải cố gắng chứng tỏ mình xứng đáng. Ở CLB hay lên Olympic VN, tôi học từ các đồng đội và các thầy để hy vọng một ngày cứng cáp được bắt chính. Mình chơi tốt, xứng đáng thì sẽ được tăng lương, được ký hợp đồng và có điều kiện lo cho gia đình…”.
TÚ PHẠM