Tâm thư Isaiah Thomas gửi Boston khi phải đến Cleveland (Kỳ 1)
Tất cả nội dung thư đều do chính tay Isaiah Thomas viết. Thông qua The Players’ Tribune, IT4 đã trải lòng về quãng thời gian ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc tại Boston, sự gắn kết của anh với nơi đây và những điều anh sẽ hướng đến trong tương lai.
Thật nực cười. Đúng ra, tôi hẳn đang ăn mừng mới phải.
Khi Danny Ainge gọi điện thoại, tôi đang trên đường rời khỏi sân bay. Tôi và cô vợ Kayla vừa trở về từ chuyến nghỉ dưỡng tại Miami, nơi chúng tôi kỷ niệm 1 năm ngày cưới.
Tôi đã lỡ cuộc gọi, ắt hẳn là lúc đang loay hoay ở trong xe. Danny đã để lại cho tôi một tin nhắn.
“IT, hãy gọi lại cho tôi ngay khi có thể”.
Nghe thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng đây là những điều khá bình thường đến từ Danny. Không rõ là có chuyện gì nên tôi đã gọi lại, vẫn đang lái xe trở về nhà và thực sự tôi không nghĩ gì nhiều.
Ông ấy biết tôi vừa đi nghỉ mát nên đã hỏi thăm vài câu về chuyến đi. Tôi còn nhớ rằng tôi cũng đã hỏi thăm lại ông ấy vài câu. Đó là một cuộc nói chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng rồi…
Đâu đó trong những lời nói của Danny đã xuất hiện những khoảng lặng. Và ông ấy nói rằng:
“Tôi vừa chuyển cậu đi rồi”.
Chỉ đơn giản là vậy. Ngắn gọn, súc tích và không có lời nói đao to búa lớn nào. Có lẽ, khi nhắc đến những vấn đề như thế này, người ta thường không nói gì nhiều.
“Đến đâu?”, tôi chỉ có thể đáp lại ngắn gọn như vậy.
“Đến Cavaliers, để đổi lấy Kyrie”.
Cám giác ấy... Bạn cứ tưởng tượng như bạn đang trong một cuộc điện thoại, lắng nghe một người đang nói về vấn đề gì đó và bỗng dưng, bạn chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.
Không hẳn là bạn muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng lý trí của bạn muốn cuộc đối thoại ấy phải ngừng ngay lập tức. Đó là những gì tôi đã cảm thấy trong thời điểm đó.
Danny bắt đầu nói rất nhiều. Ông ấy nói về những gì tôi đã làm cho thành phố Boston, cho đội bóng, cho cộng đồng... Rồi ông ấy nói rằng tôi là cầu thủ vĩ đại như thế nào và tôi sẽ ra sao tại Cleveland trong tương lai…, những thứ tương tự như vậy. Và trong thời điểm đó, tôi thực sự chẳng muốn nghe gì cả.
Tôi đã liên tục tìm cách ngắt lời ông ấy. Cơ bản là trong thời điểm đó, tôi nghĩ rằng: “Tôi rất biết ơn vì ông đã liên lạc với tôi và báo tin cho tôi. Nhưng thực sự cả ông và tôi đều không có gì để nói trong thời điểm này”.
Và đó là những gì đã xảy ra.
Có rất nhiều suy nghĩ bắt đầu hiện ra trong đầu tôi lúc ấy. Nhưng ngay lập tức tôi muốn dẹp bỏ tất cả chúng sang một bên. Điều đầu tiên mà bản năng mách bảo tôi phải làm đó là nghĩ xem điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến gia đình của mình. Tôi đã nghĩ đến hai con trai của mình, James với Jaiden, và sẽ phải bảo chúng rằng gia đình chúng ta sắp chuyển đi.
Tôi biết đây sẽ là một cú sốc đối với chúng. Đầu tiên, đây là thời điểm chuẩn bị vào năm học mới. Thứ hai, tôi biết chúng ngày càng cảm nhận được thành phố Boston đang dần trở thành một ngôi nhà cho chúng, cho tôi và cho cả gia đình.
Hai cậu nhóc đã ở nhà mẹ của tôi trong thời gian tôi và Kayla đi Miami, vì thế ngay khi đặt chân về nhà, tôi đã gọi FaceTime cho chúng. Tôi biết rằng không sớm thì muộn, tin tôi bị chuyển đi sẽ lan ra và tôi muốn báo trước với hai cậu nhóc về những gì đã xảy ra: “Bố bị chuyển đi rồi”.
James, cậu lớn nhà tôi đúng là chẳng khác tôi một chút nào vì nó hỏi tôi câu hỏi y chang câu tôi đã hỏi Danny: “Đến đâu?”
“Cleveland. Họ chuyển bố đi để lấy Kyrie”. Và tôi đã biết trước phản ứng của James sẽ là thế nào.
“LEBRON! LEBRON JAMES! Bố ơi, bố sẽ được chơi bóng cùng LeBron James!”.
Ngược lại, cậu nhỏ nhà tôi là Jaiden lại khá nhạy cảm. Tôi biết nó yêu Boston hơn bất kỳ ai, vì thế tôi đoán nó chắc chắn sẽ khá buồn. Và nhìn vào phản ứng của Jaiden khi nghe tin, tôi đã đúng.
Tôi hỏi rằng: “Jaiden, con thấy vui hay con thấy buồn ?”.
- “Con thấy buồn”.
- “Sao thế ?”
- “Vì Cleveland có thể sẽ không có các sân trượt ván như ở đây”.
Jaiden khá ghiền trượt ván. Vì thế nó chắc chắn sẽ buồn (Cleveland, nếu bạn có công viên có sân trượt ván nào, hãy liên hệ với tôi qua Twitter).
Vài giờ sau, mọi thứ bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi. Những tài khoản mạng xã hội của tôi bắt đầu quá tải khi có hàng nghìn tin nhắn được gửi đến, và chắc phải đến hàng nghìn reaction.
Nhưng thực sự thì hai phản ứng đầu tiên mà tôi có, từ hai người con trai của tôi là tất cả những gì tôi cần. Tất cả những phân tích, các lời đồn hay các chuyên gia nói đi nói lại…, tôi chẳng coi trọng chúng bằng những gì con tôi nói qua vài phút ngắn ngủi trên FaceTime.
Tất cả mọi thứ xung quanh thương vụ này, tất cả mọi cảm giác tôi đã có trong giây phút ấy, chỉ có 2 điều thực sự đáng quý.
Một là như những gì cậu nhóc lớn đã nói: “LeBron James”. Hay nói cách khác, tôi sẽ đến thi đấu cho đội mạnh nhất NBA ở miền Đông và cố gắng giành chiếc nhẫn vô địch bên cạnh cầu thủ XUẤT SẮC NHẤT thế giới.
Và hai là những gì cậu nhóc nhỏ đã nói: “Cảm thấy buồn”. Hay nói cách khác, tôi sẽ rất nhớ thành phố này.
Tôi sẽ rất nhớ cảm giác là một thành viên của Boston Celtics!
Tôi sẽ nói ra, thể hiện ra ngay tại đây: “Tôi cảm thấy rất tệ, rất đau lòng. Nó thực sự rất đau lòng. Và tôi không nói dối, đến giờ tôi vẫn cảm thấy đau lòng”.
Không phải là tôi không hiểu. Đương nhiên, tôi biết mấu chốt vẫn là thế này: Đây là một doanh nghiệp, Danny là một doanh nhân và ông ấy thực hiện một thương vụ. Chỉ là, cá nhân tôi không đồng tình với nó.
Tôi không nghĩ rằng Boston Celtics sẽ mạnh hơn sau thương vụ này. Nhưng đó không phải việc của tôi, đó là việc của Danny. Đây không phải là một công việc dễ dàng và Danny đã làm rất tốt việc này trong nhiều năm qua.
Nhưng cuối cùng, những thương vụ này cũng chỉ đơn giản là các thương vụ làm ăn mà thôi. Vì thế tôi không cảm thấy khó chịu gì về vấn đề đó.
Tôi là một người đàn ông và tôi biết những gì tôi sẽ phải trải qua khi bước vào môi trường này. Thực chất, tôi gặp đã gặp may nhiều hơn rủi trong suốt thời gian qua.
Tôi không viết những dòng này vì tôi cảm thấy tôi đã sai. Tôi không sai. Boston có quyền chuyển tôi đi và họ đã làm điều đó.
Bên cạnh đó, tôi còn thấy đây là một bài học bổ ích. Không chỉ dành cho riêng tôi mà còn cho cả giải đấu này, cho cả người hâm mộ. Và đây còn là bài học cho cả giới truyền thông nữa, bài học về cách mà họ nói về các cầu thủ khi quyết định chuyển đến một đội bóng khác.
Tôi đã nghĩ về Kevin Durant trong kỳ chuyển nhượng tự do năm trước, nghĩ về cái cách mà mọi người tỏ ra rất căm ghét khi cậu ấy làm một điều tốt nhất đối với tương lai của mình, nghĩ về cái cách mà giới truyển thông đã biến Durant thành một kẻ tội đồ, khi mà Durant làm một điều mà cậu ấy có quyền được làm trong Free Agency.
Bỗng nhiên: “Durant là một kẻ hèn nhát” hay “Durant là một người ích kỷ”. Bỗng nhiên, vì một quyết định tốt nhất cho tương lai của mình, vì một quyết định theo kiểu “It’s all about business” của mình mà giờ đây cậu ấy trở thành một người xấu. Đó là những gì tôi nghĩ rằng thương vụ trao đổi này (giữa tôi và Kyrie) sẽ cho mọi người thấy.
Tôi muốn mọi người thấy rằng tôi đã bị đẩy đi (chỉ đơn giản qua một cuộc điện thoại và không có bất kỳ lời báo trước nào) bởi một đội bóng mà tôi luôn thi đấu hết mình vì họ, sẵn sàng đổ máu vì họ, sẵn sàng đặt cược tất cả mọi thứ của mình để ra sân và chiến đấu cho họ.
Đó là lý do vì sao, mọi người nên thay đổi góc nhìn của mình về mọi chuyện. Trừ khi cầu thủ như chúng tôi là một free agent, còn lại 99% quyền lực đều nằm trong tay của ban lãnh đạo. Khi các cầu thủ bị chuyển đi đây đó, khiến cuộc sống của họ liên tục bị đảo lộn…, đó là những chuyện hết sức bình thường.
Như những gì tôi đã nói, không có vấn đề gì cả. Nhưng tôi mong rằng ở những lần tiếp theo, nếu một cầu thủ quyết định ra đi khi mãn hạn hợp đồng, các bạn hãy nghĩ thật kỹ trước khi dành những lời lẽ không hay hoặc viết cả một bài báo chỉ để chỉ trích họ. Hãy nhớ rằng “lòng trung thành (Loyalty)” chỉ đơn giản là một từ, một lời nói.
Từ ấy sẽ là một từ đầy sức mạnh nếu bạn thực sự muốn. Nhưng một khi mọi thứ chỉ đơn giản là làm ăn, là kiếm tiền hay kiếm nhẫn, sẽ chẳng có từ ngữ mạnh mẽ nào bạn có thể bám víu vào cả.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng muốn mọi người cần phải thấu hiểu nhiều hơn. Tôi rất buồn và cảm thấy vô cùng đau đớn. Tôi không muốn ám chỉ bất kỳ ai, không phải là ai đó làm tôi buồn. Nhưng đó là cảm giác của tôi lúc này.
Tôi hay các cầu thủ khác đều như vậy, chúng tôi đều là con người. Tôi có thể trở nên đầy rắn rỏi ở trên sân và thậm chí là máu lạnh trong những cú ném quyết định. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn là con người, có trái tim và có cảm xúc.
Và khi tôi nói rằng tôi cảm thấy buồn, không phải là vì ai đó làm tôi buồn. Tôi buồn vì một lý do duy nhất. Tôi đã phải lòng Boston!
The Players’ Tribune là một kênh thông tin đóng vai trò cầu nối thiết thực giữa các vận động viên chuyên nghiệp với người hâm mộ. Bằng chính những câu chữ, lời nói và cảm xúc của mình, các vận động viên sẽ đưa người hâm mộ đến gần hơn với những trải nghiệm mà họ trải qua trong khoảng thời gian thi đấu.
(Còn tiếp)