83 tuổi vẫn đá ngựa, lắc hông, tạo sóng
CLB “đam mê không tuổi” đặc biệt
Chỉ với một bộ loa, đúng 8h30 sáng, buổi tập bắt đầu. Các cụ già cùng nhau tập những điệu nhảy cơ bản của bộ môn hip hop như đá ngựa, đánh hông, tạo sóng… Trong nhóm khoảng 20 – 30 người mỗi sáng ấy, người trẻ nhất năm nay cũng đã ngoài 50, người già nhất cũng ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy”. Cụ Xoan, nhà ở Lò Đúc, với tấm lưng còng và mái đầu đã bạc trắng, hồ hởi nói với tôi rằng: “Năm nay bà đã 83 rồi nhé, qua cái Tết này nữa là tròn 84 tuổi”.
Dẫu có đầu bạc, lưng còng, mắt đã mờ đi và đôi chân không còn dẻo dai như trước nữa nhưng các cụ vẫn tập luyện rất say mê. Ngày nắng cũng như ngày mưa, đông cũng như hè, chưa lúc nào mà nhóm tập hip hop của các cụ vắng người. Cụ Thanh khoe rằng: “Có những ngày mưa lất phất, chúng tôi cứ đến đây rồi cùng nhảy dưới mưa. Chỉ những hôm trời mưa to quá thì mới buộc lòng phải nghỉ”. Đặc biệt có rất nhiều cụ đã phải vượt cả quãng đường xa xôi để đến đây mỗi sáng. Như cụ Nguyễn Thị Bình và ông Trương Văn Tuấn, nhà ở tận Văn Điển, Thanh Xuân, sáng nào hai ông bà cũng đều bắt xe buýt đưa nhau lên đây. Bà Bình nói: “Tôi không đi là không chịu được, cứ thấy bứt rứt và thiếu thốn trong người”.
Kể từ ngày mới bắt đầu cho đến nay, phong trào nhảy hip hop của các cụ cũng đã duy trì được 4 năm. Hồi đầu, ở hồ Hoàn Kiếm, một vài người thấy anh Nguyễn Viết Thành – trưởng nhóm Big Toe, hàng ngày vẫn tập những điệu nhảy lạ mắt và thú vị liền vào học anh nhảy cùng. Rồi từ đó số lượng người cứ nhân rộng dần lên, thậm chí đã có lúc lên đến hơn 100 người trong một buổi tập. Giờ đây phong trào đã trở thành một câu lạc bộ có tên gọi là “đam mê không tuổi” với nhóm trưởng, quy chế và điều lệ hẳn hoi. Ngày 20/10 năm nay cũng chính là ngày kỷ niệm câu lạc bộ tròn 4 tuổi.
Không còn là một bộ môn dành riêng cho giới trẻ, hip hop đã được các cụ già đón nhận bằng những hứng thú và say mê bất tận. Đa phần các cụ đến với hip hop là vì thích cái vẻ sôi nổi và trẻ trung của nó. Không như các bài tập dưỡng sinh, những điệu nhảy này khiến các cụ được cười sảng khoái, được vui đùa và đôi khi còn được thấy mình là một đứa trẻ.
Sức trẻ hồi sinh, niềm vui sống dồi dào
Có ai ngờ được rằng chỉ với những bước nhảy đơn giản đó mà đã có những sự hồi sinh tưởng diệu kỳ hiện hữu trên cuộc đời này. Bà Thanh, ngồi cạnh tôi trên băng ghế dài nhìn ra mặt hồ lộng gió và nghĩ về cái những ngày tháng trước đây. Chỉ khoảng 3 năm trước, độ ấy bà chừng 60 tuổi mà đi đâu ai cũng chào bà là cụ, da dẻ thì đen nhẻm, người bà gầy hốc hác. Trong căn nhà chừng 40m2, đi đâu bà cũng phải lết vì các khớp xương đau nhức quá. Nhưng rồi kể từ ngày tham gia tập hip hop, bà cảm tưởng cơ thể mình như được tái tạo, như là “bà được hồi sinh con ạ”. Nhìn nước da hồng hào, dáng đi nhanh nhẹn của bà tôi tin những bước nhảy ấy đã diệu kỳ vô cùng. Bà còn cười vang và thách đố tôi rằng, đi bộ nhé, xem ai đi nhanh hơn.
Đâu chỉ có riêng bà Thanh, cụ Xuân tưởng mình cũng đã kết thúc cuộc đời với trận ốm “thập tử nhất sinh” năm ngoái. Việc bà nhập viện, phải thuốc thang và điều trị đã là một điều hết sức bình thường đối với gia đình. Nhưng cứ như thể là chuyện lạ, khi bà tập nhảy hiphop, bệnh viện và thuốc thang không còn là điều bà phải đối mặt hàng ngày nữa. Rồi bà chỉ cho tôi một cụ già ở đằng xa, bảo rằng cụ có tiền sử về bệnh thần kinh. Những ngày đầu đến đây gương mặt của cụ trông sợ lắm, cứ u uẩn và xám xịt. Nhưng dạo này, trông cụ đã tươi sáng và phấn chấn hơn rất nhiều rồi đấy.